HỌA SĨ TRẦN CHÂU & SỨC LAO ĐỘNG SÁNG TẠO MIỆT MÀI
Sáng tạo nghệ thuật là hình thái lao động đòi hỏi ở người nghệ sĩ lòng yêu nghề, sự đam mê khám phá, cảm xúc chân thành, thị hiếu thẩm mỹ tốt và trình độ tay nghề vững và ổn định.
Ở họa sĩ Trần Châu thì các điều kiện này luôn tiềm ẩn bên trong ông và nó toát ra sự thuyết phục mọi người bằng phong thái rất nghệ sĩ, rất phóng khoáng và chân thật.
Thực tế cuộc sống với ông luôn luôn là chất xúc tác để khơi dậy sự say mê làm việc, sáng tạo nên cái đẹp.
Phong cách sáng tạo của ông không cầu kỳ, bí ẩn mà nó hiển lộ rõ ràng sự bình dị nhiệt thành trong cách biểu hiện nghệ thuật.
Tranh sáng tác của ông cho thấy sự linh hoạt trong bút pháp, sự say mê tìm tòi chất liệu và giàu chất biểu cảm.
Có thể nói họa sĩ Trần Châu là một trong những tấm gương lao động sáng tạo miệt mài.
Kho tàng ký họa và tranh ông tích lũy được cho thấy dấu chân ông dường như xuất hiện trên mọi vùng miền của quê hương Nam Bộ và cả miền Trung.
Xem tranh của Trần Châu, mỗi chúng ta sẽ cảm thấy tình yêu sáng tạo trỗi dậy trong lòng của chính mình. Bởi lẽ, "ngọn lửa" trong ông luôn có sức lan tỏa vào là người yêu nghề và thành tâm với sáng tác nghệ thuật.
Dù chống chói với căn bệnh hiểm nghèo nhưng tâm hồn của anh luôn trẻ trung tạo cho giới nghệ sĩ yêu thích và mến phục.0
Tranh là người. Hoạ sĩ Trần Châu từng cảm tác
"Việt Nam
Quê hương tôi, miền Tây - Nam bộ,
Chẳng chịch sông ngòi, đỏ hoạch phù sa.
Đậm chất quê trong câu hát điệu hò.
Tôi lớn lên như cây Bần cây Đước, sống lang thang rày đó mai đây.
Sông Tiền trôi qua sông Hậu – kiếp lục bình cuối bãi, đầu sông.
Cây đa – bến nước – con đò! Chông chênh cầu tre lắt lẻo.
Mẹ già tóc ngã màu sương,
Lưng Cha oằn như tre thức gió.
Ánh Mắt em thơ lấp lánh cánh diều,
Cơm chiều khói tỏa – tróc xỏa hàng cau,
Bìm bịp kêu khoắt khoải,
Lục huyền cầm réo sắc điệu buồn Dạ Cổ Hoài Lang.
Qua ngôn ngữ hội họa, tôi ghi lại cảm xúc mình, như một lời tri ân với vùng đất và con người quê tôi.
Đơn Giản Thế thôi "
Miền ký ức
Ta còn nhớ hay không? Một chiều vàng trên đồi hoa cúc, nơi em đứng tà áo bay trong gió. Con đường mòn có người mẹ điệu con trên vai, củi đội trên đầu, mắt buồn mênh mang. Ta còn nhớ hay không? Ngõ ván cọt kẹt dưới chân, xóm nghèo ven sông nhà sàn chắp vá, dáng nội đang ngồi ngoài láng nước rửa rau. Ta còn nhớ hay ta đã quên, những ngày xưa biển động xám trời , những hòn vọng phu hoá đá hướng ra khơi....và còn nữa ... Và còn nhiều nữa... Những ký ức cứ mờ dần theo năm tháng. Những khuôn mặt người thân như lẫn giữa màn sương. Người hoạ sĩ, với tâm hồn mơ mộng đã giữ lại dùm ta những ký ức đã qua. Và hôm nay ta lục tìm trong muôn vàn ký ức đó để nhớ về một người đã đi xa qua những tác phẩm của ông, Hoạ sĩ Trần Châu