Tôi đã khóc khi lần đầu tiên nhìn thấy bé Hà Linh (sinh năm 2013, trú tại tổ dân phố 1, phường Thành Sen, tỉnh Hà Tĩnh) trong căn phòng bệnh màu trắng toát ấy. Không còn là cô bé lớp 6 với đôi mắt to tròn, lanh lợi, không còn mái tóc dài buộc cao mà tôi từng thấy trong ảnh.
Trước mắt tôi giờ đây là một em bé gầy gò, da xanh xao, đầu trọc lóc vì hóa chất, với những vết bầm tím khắp cơ thể. Đôi mắt em mở to, nhìn vô hồn lên trần nhà, như đang cố chịu đựng những cơn đau đến tận xương tủy.
Căn bệnh đã khiến thân hình Hà Linh lở loét, tiều tụy.
"Cháu nó vừa trải qua một đêm vật vã..." - mẹ Hà Linh, chị Thơ, thì thào với tôi bằng giọng khản đặc. Đôi mắt chị đỏ hoe, in hằn những đêm thức trắng. "Mỗi lần cơn đau ập đến, cháu gào lên thảm thiết: 'Mẹ ơi, con đau quá! Cứu con với!'. Rồi cháu vật vã, giãy giụa đến mức phải dùng dây cố định lại. Nhìn con như vậy mà tim tôi như ai bóp nghẹt..."
Chị Thơ kể cho tôi nghe về những ngày tháng kinh hoàng ấy. Có những đêm, Hà Linh đau đến mức không thể nằm yên, em phải ngồi xổm trên giường, ôm lấy ngực, thở gấp từng hồi. Những vết loét đầy miệng khiến em không thể ăn uống, chỉ có thể truyền dịch. Có lúc đau quá, em cắn nát môi, máu chảy đầy miệng mà không hay biết. Bố em, anh Đức, đứng ngoài hành lang bệnh viện, đấm tay vào tường đến bật máu, rồi lại lau nước mắt, cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt con gái.
Nhưng đau đớn thể xác chưa phải là tất cả. Có một lần, khi thấy các bạn cùng trang lứa đồng phục trắng tinh đến trường qua ô cửa sổ, Hà Linh đã khóc nức nở: "Mẹ ơi, con muốn đi học. Con nhớ cô giáo, nhớ các bạn quá!".
Em mếu máo kể về ước mơ trở thành cô giáo, về những buổi sáng đến lớp được cô giáo khen bài tập làm tốt. Rồi bất chợt, em hỏi: "Mẹ ơi, con có chết không?".
Đang điều trị ở Bệnh viện Nhi Trung ương, Hà Linh vẫn luôn nhớ về lớp học, em khát khao được gặp lại các bạn của mình.
Câu hỏi ấy như nghìn mũi kim đâm vào trái tim người mẹ. Chị Thơ không dám khóc, chỉ có thể ôm chặt lấy con, hứa hẹn những điều tốt đẹp nhất.
Gia cảnh Hà Linh càng khiến người ta xót xa hơn. Bố mẹ em đều là công nhân môi trường, thu nhập mỗi tháng chỉ đủ sống qua ngày. Những đợt hóa trị tốn hàng trăm triệu, họ phải đi vay mượn khắp nơi. Có những bữa chăm con nơi bệnh viện chị Thơ chỉ dám ăn củ khoai luộc qua loa, dành hết tiền mua thuốc men cho con.
Cũng vì thương gia cảnh chị Thơ mà phía Công ty Môi trường - Đô thị Hà Tĩnh hỗ trợ, bố trí nhân sự thay, tạo điều kiện để chị Thơ chăm con suốt 5 tháng qua tại bệnh viện.
"Thương nhất là có lần cháu tỉnh dậy, thấy bố mẹ ngồi ăn cơm với muối trắng, nó khóc và bảo: 'Con không uống thuốc nữa đâu, tốn tiền lắm'" - chị Thơ kể trong nước mắt.
Kết quả xét nghiệm mới nhất cho thấy tỷ lệ tế bào ung thư trong máu Hà Linh đã lên tới 86%. Các bác sĩ nói rằng cơ hội rất mong manh, nhưng gia đình vẫn không từ bỏ hi vọng. Bởi họ biết, ở đâu đó trong cơ thể bé bỏng ấy, ý chí sống vẫn đang âm ỉ cháy.
Sự sống của bé Hà Linh đang rất mong manh.
Hà Linh xứng đáng có một tương lai tươi sáng hơn. Em xứng đáng được cắp sách đến trường, được thực hiện ước mơ làm cô giáo, được sống trọn vẹn tuổi thanh xuân của mình. Nhưng tất cả những điều đó đang dần tắt lịm theo từng cơn đau hành hạ.
Xin đừng bỏ rơi em! Mỗi sự giúp đỡ của bạn hôm nay không chỉ là tiền bạc, mà còn là hy vọng sống, là cơ hội để Hà Linh được viết tiếp những trang đời còn dang dở. Hãy để tuổi thơ em không kết thúc trong màu trắng lạnh lẽo của bệnh viện!
Mọi sự giúp đỡ cháu Hà Linh xin gửi về:
Văn phòng đại diện thường trú Báo Giáo dục và Thời đại khu vực Bắc Trung Bộ.
Địa chỉ: Số 2, ngõ 5 đường Nguyễn Biểu, TP Hà Tĩnh, tỉnh Hà Tĩnh.
Hotline: 0913.473.217
Số tài khoản: 686605377999 - Ngân hàng Vietinbank Chi nhánh Hà Tĩnh.
Nội dung chuyển khoản: MT56