Tuy vậy, các chuyên gia đánh giá những thay đổi này vẫn chưa chạm đến các vấn đề cốt lõi về chất lượng nhân lực và quản trị, đặt ra câu hỏi về tính bền vững dài hạn.
Trong cuộc họp báo mới đây, Bộ trưởng Giáo dục Tiểu học và Trung học Abdul Mu’ti nhấn mạnh tiến trình đẩy mạnh ứng dụng công nghệ trong trường học như một điểm sáng. Một trong những chương trình then chốt là phân phối màn hình thông minh tương tác (IFP) nhằm nâng cao khả năng học tập trực quan và hợp tác giữa giáo viên và học sinh.
Với hơn 45 nghìn thiết bị đã được phân bổ và thêm 120 nghìn thiết bị đang trong quá trình sản xuất, Bộ đặt mục tiêu trang bị cho gần 289 nghìn trường học trên toàn quốc. Ông Mu’ti khẳng định IFP không đơn thuần là các màn hình trình chiếu, mà là công cụ học tập tiên tiến đi kèm với chương trình đào tạo giáo viên và thư viện tài nguyên số hóa.
Song song với số hóa, chương trình cải tạo và tái thiết cơ sở vật chất trường học được triển khai trên quy mô lớn. Indonesia hiện vẫn đối mặt với tình trạng xuống cấp nghiêm trọng tại nhiều cơ sở giáo dục, đặc biệt ở vùng nông thôn và các khu vực ngoài đảo Java.
Với mục tiêu sửa chữa 300 nghìn phòng học tại 100 nghìn trường, nỗ lực cải tạo đã vượt kế hoạch trong năm đầu tiên, với hơn 16 nghìn trường được sửa chữa trong năm nay từ nguồn ngân sách 16,9 nghìn tỷ rupiah.
Điều đáng chú ý là tại một số địa phương như Yogyakarta và Bắc Sulawesi, ngân sách trung ương đóng vai trò như động lực kích thích, thu hút sự hỗ trợ từ cộng đồng để xây mới hoặc nâng cấp phòng học.
Trong khi cơ sở vật chất và công nghệ là hai trụ cột quan trọng, cải thiện phúc lợi giáo viên được coi là yếu tố then chốt nhằm nâng cao chất lượng giáo dục bền vững. Indonesia từ lâu đối mặt với tình trạng chênh lệch thu nhập, đặc biệt giữa giáo viên công lập và giáo viên hợp đồng không có biên chế. Bộ trưởng Mu’ti cho biết chương trình cấp chứng chỉ và phụ cấp năng lực đã được mở rộng, giúp hàng nghìn giáo viên nâng cao trình độ chuyên môn và thu nhập.
Giáo viên được chứng nhận nhưng không thuộc diện công chức sẽ được nhận thêm tối đa 2 triệu rupiah mỗi tháng, trong khi giáo viên công chức sẽ nhận phụ cấp tương đương mức lương cơ bản. Ngoài ra, hơn 300 nghìn giáo viên hợp đồng sẽ được hưởng trợ cấp hàng tháng từ 300 nghìn đến 400 nghìn rupiah trong năm tới.
Tuy nhiên, các chương trình này vẫn vấp phải nhiều tranh luận. Các nhà quan sát giáo dục cho rằng, các biện pháp cải cách hiện chủ yếu tập trung vào yếu tố kỹ thuật và cơ sở vật chất, trong khi vấn đề cốt lõi nằm ở chất lượng nguồn nhân lực và hệ thống quản trị.
Đại diện Hiệp hội Giáo dục và Giáo viên (P2G), ông Iman Zanatul Haeri, bày tỏ lo ngại về tính bền vững của chương trình phúc lợi, đồng thời cảnh báo nguy cơ thất thoát ngân sách trong các dự án xây dựng nếu thiếu giám sát minh bạch. Ông Iman cho biết: “Giải pháp căn cơ nằm ở việc thiết lập mức lương tối thiểu quốc gia cho giáo viên. Điều giáo viên cần không chỉ là trợ cấp ngắn hạn, mà là thu nhập ổn định đảm bảo cuộc sống”.
Nhìn tổng thể, năm đầu tiên cải cách giáo dục tại Indonesia đã tạo ra những bước tiến rõ ràng, đặc biệt trong hiện đại hóa trường học và cải thiện phúc lợi giáo viên. Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu nâng cao chất lượng giáo dục một cách sâu rộng và công bằng, các biện pháp này cần đồng thời đi kèm với cải tổ hệ thống quản trị, đầu tư vào năng lực sư phạm và chiến lược thu hẹp bất bình đẳng giữa các vùng miền. Con đường cải cách vẫn còn dài, và năm đầu tiên chỉ mới đặt nền móng.
Nhà phân tích giáo dục Ina Liem cho biết: “Hệ thống giáo dục Indonesia đang chịu ảnh hưởng bởi việc lập kế hoạch thiếu căn cứ thực tiễn địa phương, chênh lệch vùng miền sâu sắc và cơ chế giám sát ngân sách chưa hiệu quả. Việc trang bị công nghệ chỉ đạt hiệu quả nếu đi kèm với đào tạo năng lực số và xây dựng văn hóa học tập số có tư duy phản biện và đạo đức thông tin”.